Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

/

Chương 3: Hưởng thụ thì sao

Chương 3: Hưởng thụ thì sao

Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

7.244 chữ

20-03-2024

Thiên môn.

Một thế lực lớn trong giang hồ, truyền thừa ngàn năm, tọa trấn một phương, nội tình cường đại, cao thủ đông đảo, rất ít người dám trêu chọc.

Mà chỗ của Thiên môn, tên gọi Thiên Môn sơn, hay còn gọi Thiên Huyền sơn.

Thiên Huyền sơn, ngụ ý là một tòa đại sơn lơ lửng giữa bầu trời, ngọn núi to lớn, cao ngất trong mây, địa thế dị thường hiểm trở, còn có rất nhiều cơ quan ám khí, bảo vệ vô cùng sâm nghiêm, nếu không có thủ dụ, muốn lên núi, khó như lên trời!

Văn Hương tạ!

Nước chảy qua cầu nhỏ, róc rách êm tai.

Lá ngân hạnh cùng lá phong rơi xuống đất, cảnh vật đặc biệt mỹ cảm, trong viện có nhiều thu cúc, hương thơm nhàn nhạt trong gió, phối hợp thanh âm suối chảy, khiến cho người ta thanh thản tâm thần.

Trong lầu.

Diệp Lăng Thiên nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Bảng hệ thống!"

[Túc chủ: Diệp Lăng Thiên.]

[Tu vi: Tiên Thiên đỉnh phong.]

[Công pháp: Đại Chu Đế Vương Quyết, Tung Hoành kiếm đạo, Thanh Liên kiếm kinh, Tuyết Lạc Tâm kinh.]

Mười tám năm trước, hắn bị Phượng Hoặc Quân hạ độc thủ, ngẫu nhiên thu được hệ thống, kết quả lại bị Minh hồ xoắn nát.

Đến khi hắn tỉnh lại lần nữa, biến thành một hài nhi mới ra đời.

Mười tám năm trôi qua trong chớp mắt, hắn trùng tu luyện võ, tu vi bước lên Tiên Thiên đỉnh phong, thiếu chút nữa sẽ bước vào cảnh giới Tông sư.

Thời gian mười tám năm, hắn một mực thăm dò Trường Sinh ấn hạ lạc, nhưng chỉ biết được tin tức của mấy khối, số còn lại hoàn toàn không có tin tức.

Bên trong Thiên Môn, có một khối Trường Sinh ấn, truyền cho các đời môn chủ, bất quá khối Trường Sinh ấn đó đã bị hắn trộm mất, rút thưởng thêm lần nữa.

Thu được một môn Tung Hoành kiếm đạo.

Về phần Thanh Liên kiếm kinh, là công pháp của Thiên môn, mà Tuyết Lạc Tâm kinh, hắn được người khác truyền dạy.

Hiện tại hắn chỉ có một mục tiêu, chính là tìm kiếm bảy khối Trường Sinh ấn còn lại, chỉ có nắm giữ càng nhiều Trường Sinh ấn, hắn mới có thể tiếp tục rút thưởng.

"Công tử, môn chủ gọi người đến đại điện!"

Ngoài cửa vang lên một thanh âm ôn nhu.

'Kẹt kẹt!'

Diệp Lăng Thiên mở cửa ra.

Một cô gái xinh đẹp hiện lên trong đôi mắt.

Nàng mặc váy dài màu trắng bạc, chân đeo giày thêu tinh mỹ, dáng người thướt tha, buộc một sợi dây lụa bạch ngọc bên hông, phát huy vóc dáng uyển chuyển vô cùng tinh tế.

Mái tóc dài màu đen, tựa như thác nước, trên đầu chỉ dùng một cây trâm gỗ xưa cũ, lông mày lá liễu, cong cong như trăng khuyết, đôi mắt đẹp sáng tỏ, tản ra quang trạch, giống như một dòng thanh tuyền, nổi lên làn thu thuỷ.

Dung nhan tuyệt mỹ, da thịt trắng như tuyết, vành tai như ngọc, cái mũi tinh xảo, đôi môi ướt át, ngày thường đoan trang thanh tú, thần sắc vô cùng ôn hòa.

Nàng là thị nữ của Diệp Lăng Thiên, tên Nguyệt Phù Dao.

Một tháng trước, Diệp Lăng Thiên nhặt được nàng, đưa nàng về Thiên môn.

"Gặp qua công tử!"

Nguyệt Phù Dao cung kính hành lễ chào Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng cười nói: "Phù Dao biết lão gia hỏa kia tìm ta làm gì không?"

Nguyệt Phù Dao trả lời: "Môn chủ dự định tuyển vợ cho bốn vị công tử, ba vị công tử đã đến đại điện, chỉ thiếu người.''

"Chọn vợ?"

Ánh mắt Diệp Lăng Thiên lóe lên vẻ suy tư.

Nguyệt Phù Dao ôn nhu nói: "Công tử không còn nhỏ nữa, đến lúc nên lấy vợ sinh con."

Diệp Lăng Thiên trêu chọc: "Muốn cưới vợ, không phải cưới Phù Dao mới tốt nhất sao?"

Nguyệt Phù Dao run lên một giây, cúi đầu nói: "Phù Dao chỉ là nha hoàn của công tử."

"Ha ha ha! Đùa ngươi thôi, nhìn ngươi khẩn trương kìa."

Diệp Lăng Thiên cười to, chắp tay sau lưng, rời khỏi Văn Hương tạ.

… …

Bên trong đại điện.

Một nam tử trung niên ngồi trên chủ vị, khí độ bất phàm, khuôn mặt tràn đầy uy nghiêm, lông mày lớn, đôi mắt bắn ra tinh quang, cực kì khiếp người, làm cho người ta không dám đối mặt.

Vị này là Diệp Thương Hải, môn chủ của Thiên môn.

Còn có mấy lão giả tóc trắng ngồi bên cạnh y, chính là trưởng lão của Thiên môn.

Vị trí bên dưới, có ba nam tử tuổi trẻ, khí vũ hiên ngang đứng đấy.

"Không biết phụ thân gọi bọn con đến đây làm gì?"

Đại công tử Diệp Vô Nhai cung kính hỏi.

Gã mặc trường bào màu đen, đôi mắt như huyền băng vạn năm, vô cùng tĩnh mịch, làm cho người ta cảm thấy thâm bất khả trắc.

Bên trong Thiên Môn, hết thảy có bốn công tử.

Đại công tử Diệp Vô Nhai, nhị công tử Diệp Nho Phong, tam công tử Diệp Lăng Thiên, tứ công tử Diệp Khinh Chu.

Bốn vị công tử cùng cha khác mẹ, bởi vậy từ nhỏ, quan hệ tương đối đặc biệt.

Diệp Thương Hải trầm ngâm nói: "Bây giờ các ngươi không còn nhỏ..."

"Thật có lỗi, ta tới trễ!"

Thanh âm của Diệp Lăng Thiên vang lên, hắn bước nhanh vào trong đại điện.

Diệp Thương Hải nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui.

Y căm tức nhìn Diệp Lăng Thiên nói: "Bên trong Thiên Môn, chỉ có ngươi là phế nhất, ngày thường lười nhác, lưu luyến tửu quán gánh hát, khi nào thì ngươi mới trưởng thành hả?"

Trên mặt Diệp Khinh Chu lộ ra vẻ đùa cợt, nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, ánh mắt tràn ngập xem thường.

Diệp Vô Nhai và Diệp Nho Phong thì ngược lại, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

Diệp Lăng Thiên không quan tâm, nói: "Nhà lớn việc lớn, ta là tam công tử, hưởng thụ một ít thì sao? Nếu không hảo hảo hưởng thụ, làm sao xứng với gia nghiệp tốt đẹp này? Trái lại phụ thân, tuổi già rồi, còn bận rộn mỗi ngày, không biết niềm vui của sinh hoạt!"

"Ngươi..."

Diệp Thương Hải kém chút bị tức thổ huyết, cầm lấy chén trà trên bàn, muốn ném ra.

Bốn vị công tử Thiên Môn, chỉ có Diệp Lăng Thiên là tên phế vật.

Tên gia hỏa này, từ lúc sinh ra thân thể ốm yếu nhiều bệnh, còn ưa thích tửu quán gánh hát, thân thể sớm đã bị tửu sắc móc sạch, dáng vẻ yếu đuối cả ngày.

Ngày thường để hắn luyện võ cường thân kiện thể, hắn cũng lười nghe, cứ chạy đi đùa giỡn nữ tử đàng hoàng, thị nữ trong Thiên môn thoát không khỏi ma trảo của hắn.

Chẳng những thế, hắn còn vụng trộm ra ngoài, chơi chim đấu dế, chạy tới thanh lâu vung tiền như rác, chính là một tên bại gia tử.

Trong Thiên môn, thanh danh của Diệp Lăng Thiên thối nhất, nếu hắn không phải tam công tử, đoán chừng sớm đã bị người khác giết chết.

Bốn huynh đệ, ba người còn lại đều là võ giả Tiên Thiên, Diệp Lăng Thiên thì sao? Đến bây giờ chỉ mới lục phẩm mà thôi.

Mà lại cảnh giới lục phẩm của hắn, do dùng các loại dược tài chồng chất mà lên, phế vật đến cực hạn!

"Khụ khụ! Môn chủ, chính sự quan trọng hơn!"

Một vị trưởng lão vội vàng mở miệng khuyên can.

"Hừ!"

Diệp Thương Hải hừ lạnh một tiếng, để chén trà xuống, hỏi: "Ta nói đến chỗ nào rồi?"

Vị trưởng lão kia nói: "Chuyện tuyển cưới."

Diệp Thương Hải nhìn chằm chằm bốn người Diệp Lăng Thiên, nói: "Các ngươi lựa chon cho kỷ, có một vợ hiền nội trợ, cũng giúp được các ngươi không ít chuyện, nhất là ngươi Diệp Lăng Thiên, lần này ngươi phải chọn một tân nương, kéo dài hương hỏa cho ta."

Trong mắt của Diệp Thương Hải, hắn chính là một tên hoàn khố, tâm trí không thành thục, sau khi lấy vợ, chắc sẽ thu liễm rất nhiều.

Diệp Lăng Thiên ngáp dài, nói: "Muốn kéo dài hương hỏa, phụ thân đủ sức làm mà? Sao không nghe lời con, sớm truyền chức môn chủ cho ba người Diệp Vô Nhai, nghỉ ngơi dưỡng sức, an hưởng tuổi già không tốt sao."

Ầm!

Diệp Thương Hải bạo phát, lật tung cái bàn, phẫn nộ chỉ vào Diệp Lăng Thiên, mắng to: "Thằng nhãi ranh! Ngươi tự nghe lời mình nói, còn là tiếng người sao?"

"Môn chủ! Bình tĩnh, bình tĩnh!"

Mấy vị trưởng lão vội vàng mở miệng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!